PHẢN BÁC TUYÊN BỐ 258

PHẢN BÁC TUYÊN BỐ 258

Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014

HÃY KÝ TÊN YÊU CẦU CHÍNH PHỦ MỸ ĐÓNG CỬA ĐÀI RFA TIẾNG VIỆT




Đài RFA Tiếng Việt trực thuộc đài Á Châu Tự do có trụ sở tại bang Washington, Hoa Kỳ, được Tổng thống Bill Clinton lập ra năm 1995 và cấp kinh phí hàng năm từ tiền thuế của nhân dân Mỹ, với mục đích đưa “thông tin trung thực về thế giới tự do” tới các nước Châu Á.

Tuy nhiên trái ngược với tiêu chí nêu ra, đài RFA Tiếng Việt do nhóm người Mỹ gốc Việt điều hành, thường xuyên đưa tin không trung thực, bóp méo tình hình Việt Nam, ngày càng có xu hướng như tờ báo lá cải, xem thường chính bạn đọc của mình.
Đỉnh điểm là vụ ông Trần Nhật Quang, một công nhân ở Thủ đô Hà Nội gửi thư khiếu nại đài RFA Tiếng Việt đã đăng bài báo “Ông Trần Nhật Quang chửi ai” của một tác giả không rõ danh tính phỉ báng và vu khống với câu chuyện bịa đặt rằng ông say rượu, gây náo loạn để bôi nhọ, thóa mạ chỉ vì ông bày tỏ quan điểm không ủng hộ cuộc biểu tình của nhóm nhỏ chuyên gây rối ở Bờ Hồ Chủ nhật hàng tuần. Hành động này đã phạm tội Phỉ báng theo luật pháp Hoa Kỳ, nhưng họ chỉ lẳng lặng gỡ bài, không đường hoàng xin lỗi, không đính chính. Hành động này của một cơ quan truyền thông HỢP CHỦNG QUỐC HOA KỲ không những thể hiện rõ sự coi thường thính giả người Việt, luật pháp và nhân quyền một cách ngang ngược, mà còn thể hiện sự xúc phạm tới lòng tự trọng, tự tôn dân tộc của người Việt chúng ta.

Ông Trần Nhật Quang là một người lao động bình thường ở Việt Nam, không có tiền khởi kiện, thuê luật sư và theo kiện đài RFA Tiếng Việt tại bang Washington ở Hoa Kỳ hầu đòi công bằng cho bản thân, tố cáo đài này ra trước công luận.
Bởi vậy, chúng tôi - gồm các blogger người Việt - là những người yêu mến, quý trọng ông Trần Nhật Quang đã thành lập nhóm NHÓM VẬN ĐỘNG ĐÓNG CỬA ĐÀI RFA TIẾNG VIỆT tuyên bố: từ ngày 4/4/2014, sau hơn 1 tháng ông Trần Nhật Quang chính thức gửi đơn tới Đài RFA nhưng Đài RFA không thực hiện các yêu cầu của ông Trần Nhật Quang, thực hiện theo đúng trình tự, thủ tục của pháp luật Mỹ, chúng tôi phát động phong trào ký tên tập thể YÊU CẦU CHÍNH PHỦ MỸ ĐÓNG CỬA ĐÀI RFA TIẾNG VIỆT, với hi vọng rằng những ông chủ thực sự của đài RFA Tiếng Việt thể hiện trách nhiệm với các thính giả, công dân Việt Nam. Việc làm này còn mong mỏi các công dân Hoa Kỳ yêu chuộng dân chủ, nhân quyền sẽ lên tiếng đòi Chính phủ của họ hành xử đúng pháp luật, trả lại công lý cho người dân Việt Nam.
Chúng tôi xin được cảm ơn tất cả các bạn bè, blogger có lương tâm và trách nhiệm, đã ủng hộ, khích lệ, hỗ trợ chúng tôi và ông Trần Nhật Quang trong thời gian vừa qua, đặc biệt là sự giúp đỡ hết sức chí tình của báo KBC Hải ngoại.

Chữ ký được tập hợp tại:
https://docs.google.com/forms/d/1VW3VUv3KcB2ZPei_xnT35XdanhvKRyaqtFWgK5O3x2E/viewform

Để tìm hiểu về cuộc vận động, mời tham gia group
https://www.facebook.com/groups/260024034176769/

Và blog: http://nhomvandong.blogspot.com/

Tư liệu tham khảo:
(1) Về cơ sở pháp lý : Xem bàihttp://vokhanhlinh98.blogspot.com/2014/03/can-kien-ai-rfa-ra-toa-washington-hoa-ky.html
(2) Lý do cần vận độnghttp://vokhanhlinh98.blogspot.com/2014/03/tai-sao-chung-ta-can-van-ong-chinh-phu.html
http://vokhanhlinh98.blogspot.com/2014/02/can-to-cao-rfa-xuc-pham-mot-cong-dan.html
(3) Bản chất đài RFA
- http://hoangthinhatle.blogspot.com/2014/03/tu-nhung-bai-viet-khong-mang-quan-iem.html
- http://hoangthinhatle.blogspot.com/2014/02/nhung-goc-nhin-khac-nhau-ve-ai-chau-tu.html

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

NGUYỄN DOÃN KIÊN VÀ CÁI GIÁ CỦA SỰ NGÔNG CUỒNG



Nguyễn Doãn Kiên, Vũ Hồng Tố, Nguyễn Tăng Lượng, Nguyễn Văn Kiệm là nhóm người này tự xưng là “học viên Pháp luân công” đã có những hành động gây “chấn động” dư luận trong thời gian vừa qua.  Điển hình như sự việc sáng ngày 14/01 Kiên cùng một số kẻ tự nhận là học viên Pháp luân công đã tụ tập ở quảng trường phía trước Lăng cùng băng rôn, biểu ngữ với những lời lẽ xuyên tạc thân thế và xúc phạm Chủ tịch Hồ Chí Minh. 3h30 sáng ngày 23/01/2014, Nguyễn Doãn Kiên cùng 3 người khác đã mang dây cáp ra tượng đài Lênin trên đường Điện Biên Phủ với ý đồ kéo đổ nhưng không thành công do…đứt cáp. Sự ngông cuồng của Kiên và đồng bọn lên đến đỉnh điểm khi 10h30 sáng ngày 03/02/2014, tức ngày mùng 4 tết, nhóm “học viên Pháp luân công” do Kiên cầm đầu đã cầm…búa tạ tiến về phía Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh với mục đích…phá lăng.

CHUẨN BỊ

 Ngày 02/02/2014, để loan báo cho hành động của mình, kẻ tự xưng “chính vương” Nguyễn Doãn Kiên viết trên trang cá nhân của mình rằng: “Tôi, Nguyễn Doãn Kiên – một học viên Pháp Luân Công, từ vạn cổ xa xưa là Vương ở trên Trời, mang theo thệ ước thiêng liêng giáng hạ từng tầng, từng tầng xuống thế gian con người trợ giúp Phật Chủ - Sư phụ Lý Hồng Chí thực hiện hạnh nguyện hồng đại Chính Pháp vũ trụ, cứu độ chúng sinh.” Cùng với đó là “hiệu triệu” đồng bào cùng hắn xuống đường “phổ độ chúng sinh”. Có lẽ xem quá nhiều phim kiếm hiệp nên Kiên luôn ảo tưởng rằng mình là một “người giời”, Kiên cho rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam là “ma giáo” và Chủ tịch Hồ Chí Minh là “đại ma đầu” nên “người giời” nhận thiên lệnh xuống trần cứu thế.

Tự cho mình là “người giời” nên khi quyết định “tấn công” vào Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Bộ tư lệnh bảo vệ Lăng, 4 người nhóm Kiên chỉ cần dùng…búa tạ. Không rõ hành động này của Kiên xuất phát từ “ảo tưởng sức mạnh” hay chính việc tấn công Lăng của Kiên chỉ là cái cớ nhằm “đánh bóng tên tuổi”, giống như việc đi kéo tượng mà bị…đứt cáp (?)

HÀNH ĐỘNG

10h sáng ngày 04/02, Kiên cùng đồng bọn đi trên 2 xe gắn máy tiến đến Lăng chủ tịch Hồ Chí Minh. Một số trang mạng tường thuật lại sự việc trên bằng những mỹ từ chỉ có trong truyện của Kim Dung, họ coi Nguyễn Doãn Kiên và đồng bọn là những “anh hùng”, cầm “búa thần”, cưỡi “ngựa sắt”….

 Khi Kiên cùng đồng bọn lăm lăm búa tạ tiến vào quảng trường, trong vòng vài phút ngắn ngủi lực lượng bảo vệ Lăng đã nhanh chóng áp sát và bắt giữ nhóm người này, không để nơi linh thiêng bị ô uế. Vậy đấy, hóa ra “người giời” cầm búa cũng chả khác chi “người phàm”.

TRẢ GIÁ

Không may mắn như hai lần gây rối trước, lần này Kiên cùng đồng bọn đã phải trả giá cho sự “ngông cuồng của mình. Phiên tòa ngày 27/03 vừa qua đã tuyên án Nguyễn Doãn Kiên đã phải trả 6 năm tự do để đổi lấy thứ “vinh quang” ảo tưởng. 4 vị “hộ pháp” của “chính vương” lĩnh án mỗi người 5 năm. Hy vọng Kiên và đồng bọn đủ thời gian để suy ngẫm về cuộc đời mình.

Còn nhớ khi Kiên mới “nổi”, những kênh truyền thông như BBC, RFA săn đón Kiên như một ngôi sao đầy hứa hẹn. Ấy thế mà lúc Kiên sa cơ lỡ vận, họ không có lấy một dòng đưa tin. Không thấy những dòng tin “chặt tay”, không thấy những tiếng hô “tuyệt thực”. Kiên chìm nghỉm một cách đáng thương. Thấy mà tội.

[Hoàng Thị Nhật Lệ]

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

NGÀY HẠNH PHÚC KHÔNG CÓ DÂN CHỦ-NHÂN QUYỀN VÀ SỰ KHÓ CHỊU CỦA CÔ CHỦ QUÁN CAFE

  http://cpvnew.blogspot.com/2014/03/ngay-hanh-phuc-khong-co-dan-chu-nhan.html http://cpvnew.blogspot.com/2014/03/ngay-hanh-phuc-khong-co-dan-chu-nhan_20.html

Hôm nay 20-3 Hà Nội lại mưa, tôi dám chắc rằng cơn mưa này không phải do Đảng ta tạo nên để gây khó dễ cho buổi "Thảo luận lần hai về Quyền tự do đi lại" do nhóm "Mạng lưới Bloger" (MLNVN) tự xưng tổ chức và đúng vào NGÀY HẠNH PHÚC tại Joma Bakery Coffee, 22 Lý Quốc Sư, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Chúng tôi gồm chú Thắng Còng, Hoàng Thị Nhật Lệ, Tùng Tee và tôi cũng có mặt trong buổi thảo luận này với tư cách là đại diện nhóm Phản bác Tuyên bố 258 mà họ vẫn gọi là "Dư Luân Viên" .

PHẦN I: NGÀY HẠNH PHÚC KHÔNG CÓ DÂN CHỦ-NHÂN QUYỀN

Buổi thảo luận diễn ra lúc 9h30, chúng tôi đã có mặt trước 10 phút để chuẩn bị tham gia "thảo luận"( họ thể hiện Nhân Quyền-Dân Chủ từ lúc ở ngoài quán khi Lệ và Tùng bị một người trong số họ chửi "hai bọn điên" ). Đây là một quán Cafe khá là yên tĩnh, nằm giữa khu phố cổ nên có khá nhiều người ngoại quốc trong quán. Buổi thảo luận có trên dưới 20 người, gồm toàn những kẻ cộm cán khá là quen mặt như Chu Hảo, Nguyễn Quang A, Mẹ Nấm Gấu, Paulo Thành Nguyễn, Hoàng Công Cường, nhà báo dân oan Dương Thị Xuân, ...cùng với 3 vị đại diện cho đại sứ quán Úc, Đức, EU. Buổi thảo luận chiếm đến ba bàn trong quán, diện tích quán thì cũng khá là nhỏ, cho nên với từng đó người cũng đã phủ kín đường đi của nhân viên trong quán, đến nỗi ông Chu Hảo và Quang A phải ngồi ngoài trời! Thật may là mưa cũng khá là nhỏ nếu không ngồi như vậy hai ông có tuổi rồi đâm bệnh mà chết thì tội cho MLBVN quá.

Nghe Mẹ Nấm Gấu nói là trước hôm đó đã đi khảo sát quán và đã chọn được một phòng trong nhà nhưng thật ko may hôm đó là hôm nhà hàng lau dọn, sửa sang định kỳ nên buổi thảo luận phải tổ chức ngoài trời, tất nhiên họ sẽ vu cáo là do Công an cản trở buổi thảo luận bằng cái trò chỉ có trẻ con mới nghĩ thế, sau đó tôi cũng đã đi hỏi một nhân viên trong quán về việc tạm thời đóng cửa phòng này và quay cả video nhân viên nhà hàng đang sửa sang lại quán để làm bằng chứng nếu chúng có vu cáo cho công an.

Buổi thảo luận bắt đầu khi 3 vị đại diện đại sứ quán tới. Mẹ Nấm Gấu, Paulo Thành Nguyễn dẫn chương trình. Nói thật là tôi có ấn tượng về Mẹ Nấm Gấu, chị xinh hơn trong ảnh, trình độ chém gió và nói tiếng anh của chị khá tốt. Ấn tượng cả buổi thảo luận khi có 3 vị đại diện ĐSQ mà chỉ gọi được vài chai nước lọc, chúng tôi cũng không hề được họ gọi nước. Chẳng ham hố gì cốc nước, nhưng chúng tôi còn trẻ cũng hiểu được thế nào phép lịch sự, tôn trọng đối phương như lời Mẹ Nấm nói khi vừa gặp chúng tôi thế nhưng chị không làm được.

Họ lần lượt lên phát biểu ý kiến của mình và được Mẹ Nấm dịch sang tiếng Anh. Mỗi người nói một vài lời tạo cho buổi thảo luận khá sôi nổi khiến nhân viên trong quán và khách nước ngoài tò mò (điều này cũng chứng tỏ CA không hề can thiệp vào buổi thảo luận này). Chúng tôi được Mẹ Nấm giới thiệu là nhóm phản biện ủng hộ "Đảng cấm quyền tự do đi lại" "cấm quyền tự do ngôn luận", “nhóm cộng sản” !?? . Những quyền cơ bản của con người này thực tế Đảng và nhà nước không cấm, tại sao người khác không bị cấm mà họ bị cấm, họ vi phạm pháp luật, đe dọa đến an ninh quốc gia thì lẽ đương nhiên Công an sẽ đụng đến cho nên cũng không có chuyện chúng tôi "ủng hộ", đó là sự bịa đặt, vu cáo hết sức bì ổi khi họ được đứng lên dẫn chương trình. Đây chính là bản chất thực sự của "đấu tranh vì Dân Chủ-Nhân Quyền cho Việt Nam" của họ ngay từ những việc nhỏ nhất như này chứ đừng nói đến chữ "vì" đất nước. Và cũng xuyên suốt hơn 1h đồng hồ "Cafe Nhân Quyền" không hề có Nhân Quyền, tôi nghĩ bụng chắc chỉ họ có quyền con người còn chúng tôi thì không có, chúng tôi không được nêu lên ý kiến của mình, người lớn tuổi duy nhất trong nhóm là chú Thắng định nói thì bị chặn họng duy nhất chỉ có cô Lệ đặt được một câu hỏi tới ĐSQ Úc thì cả đám nhao nhao cho rằng cô lạc đề mà thực chất đó chỉ là câu hỏi dẫn dắt để đi vào câu hỏi chính. Lệ được mời về chỗ và Mẹ Nấm có hứa hẹn sẽ mời đại diện nhóm phản biện nói lên ý kiến của mình. Cứ tin rằng chúng tôi sẽ được nói, nào ngờ khi họ nói hết lượt cũng là lúc họ hô hết giờ thảo luận, tuyệt nhiên chúng tôi không hề có một ý kiến nào, cái đó có phải là "thảo luận", có phải là "Dân chủ" không, bộ mặt thật của họ được phơi bày như thế, không biết họ có thấy nhục với những thủ đoạn này. Cuối cùng chúng tôi cũng trao tài liệu cho 3 vị đại diện ĐSQ và ra về, họ chụp ảnh mọi người trong buổi thảo luận và tất nhiên là không có chúng tôi, họ không mời chúng tôi cùng chụp ảnh mà rõ ràng chúng tôi cũng tham gia "thảo luận", lý do vì sao thì có lẽ tôi và các bạn cũng hiểu và ko quan tâm nữa. Tiếc là chúng tôi không có thành viên nào giao tiếp bằng tiếng Anh, đó là điều thiếu sót, nhưng không sao về mục đích chính đó là trao tài liệu cho 3 vị đại diện ĐSQ là nhóm đã thắng lợi. Thật buồn khi đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như mình không có "Dân chủ-Nhân Quyền" vào đúng ngày Hạnh Phúc, nói thẳng ra đây là cuộc thảo luận đơn cực .

PHẦN II: SỰ KHÓ CHỊU CỦA CHỊ CHỦ QUÁN CAFE VÀ NHÂN VIÊN PHỤC VỤ

Về phần chủ quán Cafe và nhân viên phục vụ trong quán cũng có một câu chuyện cũng hết sức thú vị. Ban đầu khi bước chân vào quán chị chủ quán cứ nghĩ chúng tôi đến phỏng vấn xin việc mà không hề biết rằng quán chị sắp có phiền phức. Phiền ở đây không phải vì vấn đề Công an mà là chuyện kinh doanh của quán chị .

Đặt giả sử khi bạn là chủ quán cafe đó, một quán Cafe nhỏ khoảng 8 bàn và rất yên tĩnh. Trên dưới 20 người vào quán sắp xếp sử dụng 3 bàn/8bàn đó chắc hẳn là niềm vui đối với bạn vì hôm nay quán đông khách, kiếm được nhiều tiền. Lòng đang như "mở cờ" trong bụng, nhân viên trầu trực xem khác hàng gọi gì
- Cho 6 chai nước lọc e nhé.
- Dạ anh còn gọi gì nữa không ạ
- Đéo
Bạn nghĩ sao, khó chịu lắm đúng không. Tưởng rằng vớ bở nhưng lại gặp toàn dân Ky Bo . Đó là câu chuyện do tôi bịa ra nhưng quả thật "MLBVN" cũng tương tự như thế và còn hơn cả thế khi chắn hết đường đi của nhân viên trong quán (đằng sau là phòng rửa bát, phòng bếp của quán), thậm chí chúng tôi cũng không hề được một chai nước lọc. Hãy xem ảnh trong mục bình luận của tôi là sẽ rõ. Và chúng tôi xin đảm bảo nếu đòi được lương DLV và có cuộc hội thảo lần sao chúng tôi xin chi trả toàn bộ tiền nước cho quý vị, tôi hứa là như thế.

Tò mò là điều không thể không có của các nhân viên phục vụ khi trong quán đang diễn ra cuộc "thảo luận" một phía rất sôi nổi như thế. Với những ngôn ngữ phản động như vậy nhân viên trong quán cũng dần hiểu ra vấn đề. Trong lúc quay clip cảnh nhân viên đang sửa sang quán để lấy tư liệu phản biện có một bác gái hỏi tôi "sao cháu lại tham gia cái này", "không thưa bác ! *chỉ sang phía bốn người* bọn cháu ủng hộ nhà nước, bọn cháu đến đây với lời mời của họ" sau đó tôi hỏi thẳng về việc Công an có dính dáng gì đến việc sửa sang quán hay không "đây là sửa sang định kỳ của nhà hàng đấy chứ", "ra vậy, bọn chúng vừa chụp cái tấm giấy cáo lỗi của cửa hàng để vu oan cho Công an can thiệp không cho chúng thảo luận trong phòng đó bác nên cháu phải quay video làm bằng chứng", một anh nhân viên nói "tao với mày quả này nổi tiếng rồi " (tôi có quay video khi anh chị đó đang dọn dẹp trong phòng) . Họ hiểu chứ, họ biết chứ và cũng chẳng ai muốn dây dưa với họ ngoài cái nét mặt khó chịu khi phải len lỏi, cúi thấp lưng đi đi lại lại qua bọn chúng.

Và đến khi Chị chủ quán xuất hiện, chị cũng đứng theo dõi một lúc cũng là tiện thể kiếm tra nhân viên đang dọn dẹp trong nhà. Một lúc sau thì họ tuyên bố kết thúc "thảo luận" nhưng chưa thể đi ngay vì còn cố nói thêm và cũng chưa chụp ảnh (dạng điểm danh đó, nếu như có mặt 4 người chúng tôi trong đó biết đâu tiền được gửi về cho chúng tôi cũng nên ). Chị chủ quán dần cũng thấy khó chịu và buộc phải lên tiếng "Nhà hàng hôm nay cũng đã hết sức tạo điều kiện địa điểm cho mọi người và giờ đã đến giờ bán hàng, mọi người thông cảm và giải tán cho" . Có lẽ nào chị chủ quán cũng là An ninh nhở . Tôi đứng cạnh chị, quay ra cười với chị "tốt rồi" được chị nhắc nhở một câu "em đừng dây dưa với bọn này, mất tương lai" . Chỉ biết cảm ơn chị (quên chưa khen chị giống diễn viên Kim Oanh) rồi đi về.

Người dân họ cũng hiểu chứ, họ biết đâu là đúng, đâu là sai nếu không Đảng có tồn tại được hơn 84 năm như thế này. Lừa được ai chứ ngoài những người có nhận thức kém hoặc lòng dạ chỉ vì chữ "tiền" . Cuối cùng thì cái gọi là "thảo luận" này thực chất cũng chỉ là vở hài kịch, một trò chơi vui nhộn mà thôi. Thôi thì đó là công ăn việc làm của họ nên họ vấn cứ cố gắng dù biết kết quả là vô ích



Phích Nước Nóng

P/S: Vẫn thấy ấn tượng với nụ cười của Mẹ Nấm Gấu hết luôn niềm tin vào cuộc sống

CẢM NHẬN SAU CÁI GỌI LÀ “HỘI THẢO” CỦA MLBVN



MLBVN là một đám không có nhân quyền mặc dù gọi là đấu tranh đòi nhân quyền.

Khi mới vào, blogger Mẹ Nấm Gấu nói là rất vui mừng vì có những người đến để phản biện, nhưng lại chặn họng mấy chú cháu ngay là “gặp mặt lịch sự nêu ý kiến và cùng thảo luận, không có cướp diễn đàn”. Một con mẹ khác nói là một xã hội không có phản biện là một xã hội chết???

Nhưng sự thực thì khác xa!

Sau màn giới thiệu thành phần tham gia, Mẹ Nấm Gấu – người dẫn chương trình đã hỏi ai nêu câu hỏi với đại diện nước ngoài. Hoàng Thị Nhật Lệ vừa nêu câu hỏi thì mấy lão già đã lu loa lên là lạc đề, thậm chí có ông bật dậy định lao lên chiếm lại diễn đàn. Sau câu hỏi đầu tiên của Nhật Lệ được người của Đại sứ quán Uc trả lời khá rõ ràng, Mẹ Nấm Gấu đã không dám để Nhật Lệ nói tiếp mà bảo là xuống rồi tý sẽ phát biểu!?!

Bản thân mình ngay sau đó đề nghị có ý kiến, vừa mở mồm được câu là chúng nó gạt đi và giới thiệu các “đại diện” của chúng lên chiếm hoàn toàn cái gọi là “thảo luận”.

Ngạn ngữ Việt Nam có câu, phàm việc gì cũng phải biết nghe hai tai. Không phải bỗng dưng mà có mấy vị đó bị cấm xuất cảnh mà nói nhà nước ta hạn chế đi lại. Một vài nhân vật tham gia chỉ trích chính quyền và được một số tổ chức nước ngoài mời ra và sẽ lớn tiếng mà phát biểu về tình hình nhân quyền của Việt Nam ta. Ai đảm bảo là những lời nói đó là đúng sự thực hay chúng nó sẽ tô một bức tranh đen ngòm như lòng dạ chúng nó. Nếu Đảng và nhà nước Việt Nam mạnh tay hơn khi bắt phải chứng minh lời những phát biểu của chúng nó trong buổi hôm nay như là ngày xưa: tụ tập năm người trở lên phải xin phép ( Đó là lời phát biểu của lão nhà văn gì đó mình không nhớ tên) và nếu không chứng minh được thì sẽ phải chịu phạt hoặc cho đi lao động công ích để chúng nó cẩn trọng hơn trong lời nói. Nếu chúng tôn trọng pháp luật và thực thi một cách nghiêm chỉnh và có trách nhiệm với những lời phát biểu của mình, thì sao chúng nó đòi bỏ điều 258 ?

Từ sau đó đến lúc tuyên bố hết giờ, giải tán, tuyệt nhiên mấy chú cháu không có một cơ hội nào để nêu lên ý kiến mà chỉ thấy chúng nó thay nhau “thảo luận” ...Thử hỏi như vậy có dân chủ không khi tất cả đều là ý kiến của một bên và tất cả những người trái quan điểm đều chỉ được ngồi nghe chứ không có cơ hội nói lên chính kiến của mình.

Thật là nực cười khi những kẻ vẫn tự xưng là đòi đấu tranh dân chủ lại có những hành vi không dân chủ trong một buổi ngồi thảo luận có hơn chục người chỉ trích và cũng chỉ có 4 người sẽ phản bác.

Qua đó ta sẽ thấy mọi lời hoa mỹ không bằng một buổi đi thực tế và sự điêu toa của chúng nó còn thể hiện ở văn phong "Theo Dân Làm Báo: Khoảng 30 người đã có mặt tại buổi thảo luận. Thành phần tham dự gồm có đại diện các sứ quán Đức, Úc, liên minh Châu Âu, TS Nguyễn Quang A, giáo sư Chu Hảo, ông Nguyễn Hoàng Đức... và các blogger thuộc Mạng Lưới Blogger Việt Nam”, xin lỗi nhé, tất cả đã được chúng nó chụp ảnh lên và chỉ thiếu lão nhà văn và 4 chú cháu mình nữa là hết.

Một buổi “hội thảo” chưa đến 2 tiếng mà bản chất gian xảo lươn lẹo láu cá của các nhà dân chủ tự xưng đã phơi bày!

Theo các bạn, đó có được gọi là buổi thảo luận được không hay phải gọi chính xác là một buổi gặp mặt chỉ trích chính quyền không cho ai phản bác của một số nhân vật được gọi là nhà dân chủ?

Thắng Còng

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

TRÒ CHƠI NHÂN QUYỀN HAI MẶT CỦA MẠNG LƯỚI BLOGGER VIỆT NAM




 Ngay từ những ngày đầu manh nha, cộng đồng mạng Việt Nam đã phản ứng dữ dội và không chấp nhận sự tồn tại cái gọi là “Mạng lưới blogger Việt Nam”. Đây chỉ là một tổ chức nhỏ do 103 cá nhân tự ý thành lập sau một bản tuyên bố đầy tính chủ quan và phi lý, một tổ chức này được thành lập dưới cái tên bao trùm toàn bộ những blogger tại Việt Nam nhưng không thông qua lấy ý kiến, không đại diện cho cộng đồng mạng Việt Nam và cũng không phục vụ lợi ích của những blogger Việt Nam. Vì vậy tất cả những hoạt động của tổ chức này đều là lòe bịp. Dù đã vấp phải sự phản ứng gay gắt từ những blogger khác nhưng tổ chức này vẫn ngang nhiên thành lập, hoạt động dưới danh nghĩa của chúng tôi - một sự trơ trẽn không để đâu cho hết.

Còn nhớ khi 103 cá nhân kia cho ra đời “Mạng lưới blogger Việt Nam” với bản “Tuyên bố 258” nhằm yêu cầu nhà nước Việt Nam thực hiện yêu sách đòi xóa bỏ Điều 258 Bộ luật hình sự với lý do điều luật này đã vi phạm “Tuyên ngôn nhân quyền” quốc tế và Việt Nam cần xóa bỏ điều luật này trước khi ứng cử vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp quốc. Thậm chí dưới danh nghĩa của “Mạng lưới blogger Việt Nam” họ đưa bản tuyên bố này đến các Đại sứ quán nhằm yêu cầu nước ngoài can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam, họ cũng mang bản tuyên bố này sang Cao ủy Liên Hợp Quốc tại Thái Lan nhằm nỗ lực ngăn cản Việt Nam bước tới Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc. Họ làm tất cả những việc này chỉ với sự ủng hộ của 103 cá nhân - một con số vô cùng nhỏ nhoi so với cộng đồng blogger Việt Nam.

Đối với chúng tôi - những blogger chân chính cảm thấy đây là một sự tiếm danh trơ trẽn đã cùng nhau thành lập nhóm “Phản bác Tuyên bố 258” nhằm nói lên tiếng nói thực sự của cộng đồng mạng, trong đó đã nêu rõ sự phi lý của “Mạng lưới blogger Việt Nam” đồng thời khẳng định chúng tôi sẽ bảo vệ điều 258 đến cùng giống như việc điều luật này đã và đang bảo vệ quyền lợi của chúng tôi.

Họ cho rằng họ là những cá nhân đang hoạt động nhằm thúc đẩy “nhân quyền, tự do và dân chủ”, việc họ làm (thành lập “Mạng lưới blogger Việt Nam”, ra “Tuyên bố 258”) là nhằm bảo vệ quyền tự do ngôn luận cho nhân dân Việt Nam. Tôi là một công dân Việt Nam và tôi là một blogger, tôi không đồng ý việc có 1 nhóm người đòi đại diện cho tôi, đòi hỏi những thứ tôi không muốn thì tôi lên tiếng phản đối. Không chỉ tôi mà rất nhiều những blogger khác cũng phản đối. Chúng tôi có quyền thể hiện quan điểm, tư tưởng của mình, chúng tôi không cần họ - Mạng lưới blogger Việt Nam lên tiếng thay bởi chúng tôi không bầu ra họ. Thử hỏi dân chủ ở chỗ nào khi mà một nhóm người tự ý thành lập một tổ chức trong đó có bạn dù bạn không đồng ý (?) Ấy vậy khi chúng tôi lên tiếng phản đối họ thì họ lại cho rằng hành động của chúng tôi vô cùng nguy hiểm. Tại sao vậy (?) Họ có quyền nói còn chúng tôi thì không ? Nguyễn Lân Thắng, Phạm Thanh Nghiên và một số thành viên Mạng lưới Blogger Việt Nam đã vận động report bản ký tên phản bác “Tuyên bố 258”, viết bài vu khống, phỉ báng những người khởi xướng. Các đài của Mỹ và phương Tây như RFA đã đăng bài của blogger Nguyễn Ngọc Già có tính võ đoán, chụp mũ, xúc phạm cá nhân tôi - Hoàng Thị Nhật Lệ, người trong nhóm khởi xướng phong trào “Phản bác Tuyên bố 258”

Bất chấp mọi nỗ lực ngăn cản, Việt Nam bước vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc với số phiếu cao nhất. Để chữa thẹn cho việc này, cô Phạm Thị Đoan Trang - tác giả bản “Tuyên bố 258” đã viết trên facebook của mình rằng: “vì đã là thành viên của Hội đồng Nhân quyền LHQ rồi cho nên Nhà nước sẽ khó mà ngang nhiên đàn áp, cũng như khó ăn khó nói với cộng đồng quốc tế lắm đấy". Nếu thực sự việc Việt Nam tham gia Hội đồng Nhân quyền đồng nghĩa với việc “nhân quyền” sẽ được thực thi tốt hơn thì tại sao cô và bạn bè mình lại phải tìm mọi cách làm khó Việt Nam, nếu những lời cô nói là đúng thì sao cái “Mạng lưới blogger” của cô không ủng hộ nhiệt tình cho Việt Nam để chính quyền đỡ “ngang nhiên đàn áp” (?). Đúng là lưỡi không xương thì trăm đường lắt léo. Quả thật chiếc lưỡi của tổ chức này dẻo thật !

Chúng tôi - nhóm Phản bác “Tuyên bố 258” chỉ là những học sinh, sinh viên muốn nói lên tiếng nói chân chính của mình trước những con diều hâu mượn tiếng. Chúng tôi có lòng tự tôn dân tộc, chúng tôi không lê la hết đại sứ quán này đến tổ chức quốc tế kia để “cầu xin” họ can thiệp vào nội bộ nhà nước. Chúng tôi càng không có điều kiện để sang tận Cao ủy Liên Hợp Quốc như những người đại diện “không hợp pháp” của chúng tôi đã làm. Họ thấy rằng chúng tôi không quá “nguy hiểm” như họ tưởng, bởi ngoài việc phản đối bằng lời, chúng tôi không có đủ điều kiện để theo đuôi họ và họ càng được đà mượn danh chúng tôi làm càn.

Việc tổ chức này lấy danh nghĩa “Mạng lưới blogger Việt Nam” sang nước ngoài vận động hành lang trước cuộc bỏ phiếu và phiên kiểm duyệt nhân quyền UPR là một ví dụ. Cá nhân tôi cho rằng họ quá trơ trẽn, họ phớt lờ sự phản đối của chúng tôi, họ lợi dụng danh nghĩa của cả một tập thể để phục vụ mục đích cho một nhóm người. Dù chúng tôi - những blogger Việt Nam chân chính đã phản đối dữ dội nhưng họ vẫn sử dụng “Tuyên bố 258” như một lời thách thức. Trong năm 2013 họ đã mang bản tuyên bố phi lý này đến một số Đại sứ quán những mong các nước sẽ gây áp lực nhằm can thiệp vào hệ thống luật pháp Việt Nam. Nay họ lại có ý định mang bản tuyên bố này ra quốc tế nhằm vận động chống lại con đường bước ra thế giới của dân tộc. Là một công dân Việt Nam tôi không thể chỉ đứng nhìn. Nhận thấy đây là một hành động gây nguy hiểm đến an ninh quốc gia và trật tự xã hội, tôi đã gửi yêu cầu tới các cơ quan Nhà nước đề nghị ngăn chặn các hành vi xâm phạm lợi ích đất nước của họ, đề nghị các cấp chính quyền có hình thức xử lý thích đáng những cá nhân này.

Việt Nam là một quốc gia có chủ quyền, là một Chính phủ hợp pháp, tôi không muốn một ngày nào đó ngoại bang sử dụng bản tuyên bố phi lý ấy làm lý do để can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam. Nếu ngày đó xảy ra, Việt Nam không chỉ mất quyền tự chủ về chính trị mà chủ quyền lãnh thổ cũng khó lòng giữ vững, dân tộc Việt Nam khó lòng đoàn kết, đất nước Việt Nam khó lòng đi lên.

 Đó là lý do tôi và các bạn trong Hội Những Người Phản Bác Tuyên bố 258 có mặt tại địa chỉ Joma Bakery Coffee, 22 Lý Quốc Sư để nói lên quan điểm với chủ đề “Công dân bị cấm xuất cảnh vì lý do an ninh nhìn từ quan điểm Quốc tế

Hoàng Thị Nhật Lệ

THAM LUẬN VỀ CHỦ ĐỀ “CÔNG DÂN BỊ CẤM XUẤT CẢNH VÌ LÝ DO AN NINH - NHÌN TỪ QUAN ĐIỂM QUỐC TẾ” CỦA HỘI NHỮNG NGƯỜI PHẢN BÁC TUYÊN BỐ 258



THAM LUẬN VỀ CHỦ ĐỀ “CÔNG DÂN BỊ CẤM XUẤT CẢNH
VÌ LÝ DO AN NINH - NHÌN TỪ QUAN ĐIỂM QUỐC TẾ” CỦA
 HỘI NHỮNG NGƯỜI PHẢN BÁC TUYÊN BỐ 258

Qua blog của Mạng lưới Blogger Việt Nam (MLBVN), chúng tôi được biết, nhóm này sẽ tổ chức hội thảo về chủ đề “Công dân bị cấm xuất cảnh vì lý do an ninh nhìn từ quan điểm quốc tế” tại quán Joma Bakery Coffee, 22 Lý Quốc Sư, Hoàn Kiếm, Hà Nội, thành phần khách mời có những người quan tâm đến quyền tự do đi lại cá nhân.

Hội Những Người Phản bác Tuyên bố 258 với hơn 1600 thành viên đã có quá trình “đồng hành” với các hoạt động của MLBVN, nên chúng tôi xem buổi thảo luận này là dịp thể hiện chính kiến với chủ đề “Công dân bị cấm xuất cảnh vì lý do an ninh”, mà cụ thể là một số thành viên của nhóm này đã bị Bộ Công an chưa cho phép xuất cảnh vì lý do tương tự.

1. “CÔNG DÂN BỊ CẤM XUÁT CẢNH VÌ LÝ DO AN NINH” -  NHÌN TỪ PHÁP LUẬT VIỆT NAM VÀ PHÁP LUẬT QUỐC TẾ

Hệ thống pháp luật Việt Nam quy định rõ quyền tự do đi lại của công dân từ văn bản pháp lý cao nhất. Tuy nhiên chỉ rõ quyền này bị giới hạn theo luật định.

- Theo Điều 23 Hiến pháp quy định: “Công dân có quyền tự do đi lại và cư trú ở trong nước, có quyền ra nước ngoài và từ nước ngoài về nước. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”.

- Theo Khoản 6 Điều 21, Nghị định 136/2007-CP của Chính phủ, quy định Công dân Việt Nam ở trong nước chưa được xuất cảnh nếu thuộc một trong những trường hợp sau đây:
1. Đang bị truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc có liên quan đến công tác điều tra tội phạm.
2. Đang có nghĩa vụ chấp hành bản án hình sự.
3. Đang có nghĩa vụ chấp hành bản án dân sự, kinh tế; đang chờ để giải quyết tranh chấp về dân sự, kinh tế.
4. Đang có nghĩa vụ chấp hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính, nghĩa vụ nộp thuế và những nghĩa vụ khác về tài chính trừ trường hợp có đặt tiền, đặt tài sản hoặc có biện pháp bảo đảm khác để thực hiện nghĩa vụ đó.
5. Vì lý do ngăn chặn dịch bệnh nguy hiểm lây lan.
6. Vì lý do bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội.
7. Có hành vi vi phạm hành chính về xuất nhập cảnh theo quy định của Chính phủ.

Các trường hợp thành viên MLBVN vừa qua chưa được xuất cảnh, đều thuộc diện quy định tại Khoản 6 Điều 21 Nghị định 136/2007 -CP này.

- Theo các biên bản về việc chưa được xuất cảnh do chính các thành viên MLBVN đưa lên mạng đều chỉ rõ, các thành viên này chưa được xuất cảnh THEO ĐỀ NGHỊ CỦA BỘ CÔNG AN là đúng thẩm quyền theo Điểm d Khoản 1 Điều 22 Nghị định 136 “ Bộ trưởng Bộ Công an quyết định chưa cho xuất cảnh đối với những người nêu tại khoản 6 Điều 21 Nghị định này.”.

- Không có bất cứ quy định nào yêu cầu “người ra quyết định chưa cho xuất cảnh phải có văn bản thông báo cho công dân bị cấm”. Tại Điều 25 Nghị định trên chỉ yêu cầu “Cơ quan, tổ chức, cá nhân khi phát hiện người thuộc diện nêu tại Điều 21 và Điều 23 Nghị định này đã có hộ chiếu, giấy tờ khác có giá trị xuất cảnh, nhập cảnh hoặc đang làm thủ tục để đề nghị cấp giấy tờ đó, có trách nhiệm thông báo kèm theo bằng chứng cụ thể cho các cơ quan có thẩm quyền nêu tại Điều 22 Nghị định này xem xét, quyết định không cấp hộ chiếu, giấy tờ khác có giá trị xuất cảnh, nhập cảnh hoặc ngăn chặn người đó xuất cảnh.”

Pháp luật Việt Nam có “lạm quyền” theo như tuyên bố của nhóm này? Hoàn toàn không:

- Quyền tự do đi lại được nêu ra tại Điều 12 Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị, chỉ raquyền tự do đi lại không phải chịu bất kỳ hạn chế nào, trừ những hạn chế do luật định”. Như vậy, Quyền tự do đi lại và cư trú không phải là một quyền tuyệt đối (absolute right), tại Khoản 3 Điều 12 chỉ rõ mà có thể bị hạn chế nếu... do luật định và là cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khoẻ hoặc đạo đức xã hội hoặc các quyền tự do của người khác, và phải phù hợp với những quyền khác được ICCPR công nhận.

Như vậy, mọi Nhà nước vì lý do ANQG phải giới hạn quyền tự do đi lại của công dân nước mình là hoàn toàn chính đáng.

- Yêu sách đòi phải trải qua tiến trình xét xử và pháp quyết của tòa án đối với những đối tượng mà Bộ Công an cho rằng vi phạm những điều kiện xuất cảnh là thiếu cơ sở pháp lý quốc tế. Xin  mời các thành viên của MLBVN tham khảo luật pháp Hoa Kỳ. Luật Hộ chiếu Hoa Kỳ quy định rõ chính quyền có thể từ chối hoặc thu hồi hộ chiếu vì chính sách đối ngoại hoặc các lý do an ninh quốc gia bất cứ lúc nào (Nguồn : http://en.wikipedia.org/wiki/Freedom_of_movement_under_United_States_law).

Trên thực tế, Mỹ đã từng không cấp hộ chiếu cho một số người ra nước ngoài nhằm tham dự hoạt động liên quan đến “cộng sản”. Năm 1948, Leo Isacson (1910-1996) là Hạ Nghị sĩ đầu tiên bị Bộ Ngoại giao Mỹ từ chối cấp Hộ chiếu khi ông cố gắng tới Paris để tham dự một hội nghị với tư cách quan sát viên của Hội đồng vì Hy Lạp dân chủ Mỹ - một tổ chức cộng sản chống lại chính quyền Hy Lạp trong Nội chiến Hy Lạp. Bộ Ngoại giao cho rằng cấp hộ chiếu cho ông này "không thuộc lợi ích của nước Mỹ" nên đã từ chối cấp theo Luật Hộ chiếu năm 1926, theo đó cho phép chính quyền được từ chối cấp hoặc hủy hộ chiếu vì lý do an ninh quốc gia hoặc chính sách đối ngoại.Trong những năm sau đó, chính quyền Mỹ từ chối cấp visa cho những người bị nghi là cộng sản.

Ví dụ thứ hai về án lệ của Mỹ: Philip Agee là một cựu nhân viên CIA ở hải ngoại vào năm 1974 tuyên bố sẽ chống lại các hoạt động của CIA và tuồn thông tin về một số sĩ quan khiến họ bị tấn công. Năm 1976 Bộ Ngoại giao Mỹ hủy visa của Agee, sau đó Agee khởi kiện Bộ Ngoại giao do cho rằng Bộ này không có đủ thẩm quyền và đã vi phạm quyền tự do được bảo vệ trong Tu chính án thứ 5 (về tự do đi lại) và Tu chính án thứ nhất (quyền chỉ trích chính quyền). Sau cùng, năm 1981 Tòa tối cao Mỹ ra quyết định chấp thuận quyết định trên của Bộ Ngoại giao, và tạo án lệ: cơ quan hành pháp được toàn quyền quyết định trong trường hợp an ninh quốc gia hoặc chính sách đối ngoại bị xâm phạm. Việc bị hủy visa dẫn tới Philip Agee không thể xuất nhập cảnh vào Mỹ.
Cả hai ví dụ trên chứng minh rõ ràng nhất, vì lý do An ninh quốc gia, lợi ích đất nước, cơ quan hành pháp có đủ thẩm quyền trong việc từ chối “quyền tự do đi lại của công dân” là hoàn toàn đúng với pháp luật quốc tế được phổ quát và hầu hết pháp luật các quốc gia đều thực hiện để bảo vệ lợi ích đất nước và nhân dân mình.

2. BỘ CÔNG AN CHƯA CHO PHÉP MỘT SỐ THÀNH VIÊN MLBVN XUẤT CẢNH CÓ PHẢI LÀ TÙY TIỆN?

Trước hết, phải khẳng định, Bộ Công an đã đúng thẩm quyền, tuân thủ đúng trình tự, thủ tục trong việc đưa ra quyết định chưa cho các thành viên MLBVN xuất cảnh.

Hãy nhìn những người chưa được phép xuất cảnh này là những ai? Blogger Mẹ Nấm Gấu - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, An Đổ Nguyễn - Nguyễn Hoàng Vi, Hư Vô - Đào Trang Loan, Paulo Thành Nguyễn - Nguyễn Hồ Nhật Thành, Nguyễn Hữu Vinh,…

 Chúng tôi không biết rõ cơ sở đầy đủ của các quyết định chưa được phép xuất cảnh này của Bộ Công an. Nhưng qua một ví dụ tiêu biểu, như ông Trịnh Hội (thành viên Mạng lưới Blogger Việt Nam, Giám đốc VOICE ở Philipinne) vốn trước đây được chính quyền, người dân trong nước chào đón nồng hậu, nhưng khi cơ quan công an phát hiện ra ông ấy tham gia tổ chức khủng bố Việt Tân chống Việt Nam, nên đã bị cấm nhập cảnh. Còn các thành viên MLBVN trong nước, chúng tôi thử điểm qua một vài việc làm gây phương hại đến ANQG rất rõ nét của các anh chị  nhé:

(1) Thành lập hội trái pháp luật: “Mạng lưới Blogger Việt Nam” được các anh/chị tuyên bố thành lập trái pháp luật. Theo Nghị định số 45/2010/NĐ-CP  ngày 21/4/2010 của Chính phủ, thì việc thành lập một hội phải tuân theo trình tự, thủ tục được quy định trong Nghị định này, có hồ sơ xin phép và được cơ quan chức năng chấp thuận.

(2) Có dấu hiệu tiếm danh xưng cộng đồng để lừa đảo các cơ quan, tổ chức quốc tế mục đích xâm hại lợi ích của Nhà nước, nhân dân, cộng đồng Blogger Việt Nam. Hành động nhóm nhỏ 103 blogger này đã khiến các blogger khác trên mạng nổi giận, lên án hành vi này là mạo nhận danh xưng cộng đồng nhằm chiêu dụ thành phần chống đối đất nước, lòe bịp các tổ chức quốc tế. Hội Những Người Phản bác Tuyên bố 258 với gần 700 chữ ký hợp lệ đã cùng lên tiếng trong một Tuyên bố chung phản đối cách thức hình thành, hoạt động của MLBVN. Đến nay, Hội của chúng tôi đã đạt con số hơn 1600 thành viên, chứng tỏ sự quan tâm, ủng hộ của cộng đồng Blogger Việt Nam với mục đích thành lập.

(3) Vận động, tổ chức, thực hiện nhiều hoạt động gây phương hại, đe dọa gây thiệt hại đến lợi ích của Nhà nước và nhân dân Việt Nam:

- Các anh chị MLBVN muốn yêu cầu sửa đổi điều luật 258 BLHS nhưng không theo trình tự, cách thức đúng đắn mà mọi công dân, tổ chức có trách nhiệm trong nước thực hiện, mà vận động Liên Hiệp quốc, Chính phủ các nước, tổ chức quốc tế can thiệp vào công việc nội bộ của nhân dân, đất nước Việt Nam. Đây là cách hành xử của “Trần Ích Tắc”, “Lê Chiêu Thống”, nhân danh “nhân dân Việt Nam” để cung cấp “vũ khí” cho các thế lực không cùng lợi ích tấn công vào đất nước mình. Hành động không những trái pháp luật mà trái đạo lý, vô liêm sỉ.

- Các anh chị vận động Liên Hiệp quốc, các chính phủ, tổ chức quốc tế ngăn cản Việt Nam tham gia vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp quốc– một việc làm xâm hại trắng trợn đến lợi ích nhân dân, đất nước. Nếu những người này, nhân danh đấu tranh dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam thì đáng lý cần ủng hộ, khuyến khích việc này để Việt Nam có cơ hội cải thiện nhân quyền, đem lại lợi ích cho chính nhân dân đất nước họ. Thì không, họ chỉ muốn Việt Nam bị cô lập, bị cấm vận, chịu thiệt hại mọi mặt chỉ vì không theo tư tưởng, quan điểm, chế độ chính trị của bản thân họ kỳ vọng. Hành động này của các anh chị đáng bị cả dân tộc nguyền rủa. Đó là lý do chủ yếu khiến các anh chị muốn xóa bỏ Điều 258 BLHS để “tự do” xâm hại lợi ích đất nước, nhân dân Việt Nam mà thôi.

- Nhóm anh chị đại diện MLBVN như Trịnh Hội, Đoan Trang, Trịnh Hữu Long,…đã thay mặt anh chị trong nước phối hợp với tổ chức khủng bố Việt tân, tập hợp những tài liệu lên án tình trạng nhân quyền Việt Nam bằng nguồn không chính thức, không đảm bảo khách quan, tin cậy để vận động các nước tham gia phiên UPR dựa vào đó đưa ra khuyến nghị về tình hình nhân quyền Việt Nam, đồng nghĩa với những áp đặt sẽ gây thiệt hại cho lợi ích của nhân dân, đất nước.

(4) Những thành viên MLBVN chưa được phép xuất cảnh đều có rất nhiều hành vi có dấu hiệu vi phạm các tội trong chương Các tội xâm phạm ANQG, trật tự an toàn xã hội trong Bộ luật hình sự nước Việt Nam hoặc các văn bản luật và chế tài hành chính khác, xin kể sơ bộ:

- Kêu gọi và tham gia nhiều cuộc tụ tập, biểu tình đông người trái pháp luật, gây rối an ninh trật tự.

- Tham gia nhiều hội, nhóm trái phép có dấu hiệu xâm phạm ANQG khác.

- Có quan hệ phức tạp, nghi vấn với các cá nhân, tổ chức nước ngoài thù địch với Việt Nam.

Đây là những ý kiến theo tiêu chí “HỘI THẢO” của nhóm Mạng lưới Blogger Việt Nam về chủ đề “Công dân bị cấm xuất cảnh vì lý do an ninh -nhìn từ quan điểm quốc tế” của Hội Những người Phản bác Tuyên bố 258.

Chúng tôi tin cơ quan công an chắc chắn có quá trình điều tra và có cơ sở để đưa ra quyết định chưa được phép xuất cảnh này. Bộ Công an đã thông báo rõ cho các blogger này cơ quan, địa chỉ cụ thể giải quyết các thắc mắc, khiếu nại, nhưng các blogger này không thực hiện việc đó, không thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân của chính mình, tự tổ chức các hình thức phát ngôn thiếu cơ sở, có tính vu khống đã chứng minh phần nào sự thiếu tôn trọng pháp luật và các cơ quan thực thi pháp luật. Cách thức các anh chị tổ chức hội thảo về “Công dân bị cấm xuất cảnh vì lý do an ninh - nhìn từ quan điểm quốc tế” thực chất mang tính trình diễn với dư luận, trình bày với người nước ngoài là chính. Các anh chị muốn quan tòa của họ là đất nước khác, người quốc gia khác, chứ tránh né pháp luật nước mình, công dân, công luận chính đất nước mình.

Đại diện cho HNNPBTB258
Hoàng Thị Nhật Lệ và nhóm bạn



Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

THẢM SÁT MỸ LAI - 16/03/1968



Đã 46 năm nhưng những ký ức về buổi sáng ngày 26/03/1968 – một buổi sáng đầy nắng, một đại đội lính Mỹ được điều đến Mỹ Lai với "Mệnh lệnh là bắn vào bất cứ thứ gì động đậy". Sáng hôm ấy, ngôi làng nhỏ Mỹ Lai thuộc huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi đã trở thành nạn nhân của một vụ thảm sát kinh hoàng. Binh lính Mỹ đã xả súng giết chết tất cả, từ đàn ông già cả, đàn bà, trẻ con,…đến cả những con bò con chó,….những cơ thể phụ nữ còn hằn dấu vết bị làm nhục. 504 người dân thường thiệt mạng, trong đó có 182 phụ nữ, 173 trẻ em, 60 cụ già trong đó 24 gia đình bị giết sạch, 247 ngôi nhà bị thiêu cháy.Và dĩ nhiên với sự chống cự đáng yếu ớt của đám dân lành “tay không tấc sắt”, không một ai trong số lính Mỹ bị bắn. Quân đội Mỹ đã che đậy vụ việc trong hơn một năm rưỡi, cho đến khi nhà báo Seymour Hersh điều tra ra và cho công chúng cả thế giới biết sự thực. Khi đó, tháng 11/1969, phong trào phản chiến đã lên cao cả ở Mỹ và các nước trên thế giới. Với cả một thế hệ những người châu Mỹ, châu Âu và châu Á, vụ thảm sát Mỹ Lai là một vết nhơ của nước Mỹ.

DIỄN BIẾN VỤ THẢM SÁT MỸ LAI

Đại đội Charlie thuộc tiểu đoàn 1, trung đoàn 20, sư đoàn bộ binh 23 của quân đội Mỹ đến Việt Nam năm 1967 và hầu như không tham chiến trong những tháng đầu tiên ở nước này.

Sau cuộc tổng tấn công và nổi dậy Tết Mậu Thân, thông tin tình báo của Mỹ cho rằng tiểu đoàn 48 của Mặt trận Dân tộc giải phóng miền nam Việt Nam đang trú ẩn ở làng Sơn Mỹ thuộc tỉnh Quảng Nam. Quân đội Mỹ ra lệnh tấn công vào các ngôi làng, giao cho binh lính nhiệm vụ "tìm và diệt", đốt nhà cửa, giết vật nuôi, hủy hoại lương thực thực phẩm và có thể đầu độc cả các giếng nước.

Sáng 16/3/1968, đại đội Charlie tiến vào Mỹ Lai, trung đội 1 mở đường, hai trung đội khác bao vây hai bên sườn, sau khi đã nã một loạt pháo và đạn dội xuống từ trực thăng. Không có một người lính "Việt Cộng" nào trong làng. Lính Mỹ bắt đầu bắn giết bừa bãi các dân thường, gồm trẻ em, phụ nữ và những ông già. Sau khi các thường dân đầu tiên ngã xuống, chúng bắn vào bất cứ thứ gì chuyển động.

"Những tên lính dường như phát điên, bắn hạ tất cả những người không mang vũ khí, kể cả trẻ sơ sinh. Những gia đình ẩn nấp trong các ngôi nhà lá hoặc các căn hầm mong được yên thân cũng không được tha. Những người đã giơ tay hàng cũng không thoát khỏi cảnh bị bắn giết. ... Khắp trong làng, những cảnh bắn giết dã man diễn ra. Phụ nữ bị hãm hiếp tập thể; những người khác bị đánh, tra tấn, đập vào đầu bằng báng súng rồi sau đó bị đâm bằng lưỡi lê", hãng tin BBC mô tả.

Sau đó, hàng chục thi thể nạn nhân đã bị những tên lính đẩy xuống một cái mương. Có những người thậm chí còn bị khắc chữ cái C - chữ đầu tiên của tên đại đội lính Mỹ - lên ngực.

"Trông chẳng khác nào một bể máu dưới kia? Cái quái gì đang diễn ra thế", một viên phi công lái trực thăng phía trên bầu trời làng Mỹ Lai khi đó thốt lên.

GIẢI CỨU

Phi công trực thăng Hugh Thompson, khi đó 24 tuổi, thuộc phi đội thám không, đã tận mắt chứng kiến hàng trăm người dân chết hoặc hấp hối khi bay qua làng. Anh và phi đội nhìn thấy một phụ nữ không vũ trang đang rũ xuống, bị đá vào người rồi bị bắn. Họ liên lạc bằng radio để tìm kiếm sự trợ giúp cho những người bị thương. Sau đó, chiếc trực thăng hạ cánh bên một con mương, nơi đó đầy những thi thể, và có cả những người bị thương. Thompson yêu cầu một người lính ở đó giúp đỡ những người còn sống.

Tiếp đó, họ thấy một nhóm thường dân Việt Nam (lại chỉ toàn trẻ con, phụ nữ và ông già) trong một căn hầm mà lính bộ binh Mỹ đang tiến đến. Thompson hạ cánh và tuyên bố nếu toán lính bắn vào dân, anh sẽ giúp họ thoát khỏi nơi này. Có chừng 12-16 người trong hầm được đưa lên trực thăng thoát khỏi vụ thảm sát.

Năm 1998, ba quân nhân Mỹ, gồm Hugh Thompson (phi công), Glenn Andreotta và Lawrence Colburn (phụ trách súng trên máy bay) được chính phủ Mỹ trao huân chương vì đã ngăn chặn đồng ngũ giết chóc thường dân, giảm số thương vong trong vụ Mỹ Lai. Thompson và Colburn sau này đều trở lại ngôi làng và gặp lại những người được cứu sống.

ĐƯA RA ÁNH SÁNG

Nhà báo chuyên điều tra nổi tiếng thế giới Seymour Hersh, sau nhiều cuộc nói chuyện với William Laws Calley - người sau này bị buộc tội đã ra lệnh tiến hành vụ thảm sát Mỹ Lai - là người cho thế giới biết đến tội ác này. Tháng 11/1969, một loạt tạp chí gồm Time, Life và Newsweek đều đưa vụ việc lên trang nhất. Báo chí đăng những bức ảnh chi tiết về các dân làng bị chết dưới tay lính Mỹ ở Mỹ Lai.

Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ khi đó là Melvin Laird bình luận: "Có quá nhiều xác trẻ em nằm đó; những bức ảnh đó là sự thực".

Tin tức kinh hoàng về vụ thảm sát hâm nóng thêm phong trào phản đối chiến tranh ở Việt Nam. Nhân dân Mỹ và thế giới đòi rút quân đội Mỹ khỏi miền Nam Việt Nam. Vụ Mỹ Lai cũng khiến nhiều thanh niên Mỹ có thêm lý do để phản đối việc đăng lính; những người vốn có tư tưởng phản chiến được tiếp thêm sức mạnh, những người đang lưỡng lự ngả hẳn sang phe phản chiến.

Một trong những ảnh hưởng quan trọng nhất của vụ Mỹ Lai đối với người Mỹ và thế giới, đó là nó làm thay đổi thái độ của công chúng đối với cuộc chiến phi nghĩa và tàn bạo này. Những người vốn thờ ơ với cuộc tranh luận về chiến tranh hay hòa bình đã bắt đầu chú ý phân tích cuộc chiến một cách sâu sắc hơn. Những câu chuyện kinh hoàng về cuộc chiến cũng được dần đưa ra ánh sáng.

Lạ là trước một sự kiện như thế này nhưng những kênh truyền thông vốn rất "nhạy cảm" với Việt Nam như RFA, VOA lại không có lấy một dòng đưa tin. Phải chăng đài của quý vị chỉ đăng tin về chiến tranh giữa Việt Nam - Trung Quốc và từ chối những tin bài về chiến tranh Việt Nam - Mỹ (?)